Xin trao hết cho người
Bằng tất cả trong tôi
Phút giây này tình thức
Với ân tình chưa vơi
![](https://lh3.googleusercontent.com/blogger_img_proxy/AEn0k_uYe4R0noNgRTSFoTSuKFLGyQhUok3SJws-dLCgA9_XBlTBNV0ynIuFVSekAgWEm8_Qc83YWgEmfvWyDlMe5Y8jVarUmVAy1QNhC4Y71cbGG6Y7hyIVCEsCmIBgcDw_sixpI9dALbF2iimJTQbetv3kuOWz9oVpKxgeyB2tiZWEmAwua46JHaGEXR2Nutdn66IWwwaD4Mx9_aQ2QzLPziPrOhxJIIavERoLYeTkursxjhaCoNmX9MUq9EOM4Hw=s0-d)
Chiếc lá không bao nghĩ rằng nó có thể trả hết nợ ân tình của cây khi nó đã hết lòng hấp thụ ánh nắng mặt trời, ân tình của cây khí nó đã hết lòng hấp thụ ánh sáng mặt trời để khổ công tình chế nhựa thô thành nhựa luyện cho cây. Chiếc lá hiểu rằng nó chưa bao giờ ngừng tiếp nhận tình thương yêu của cây. Cho dù cây có già cỗi vẫn cố gắng bám rễ sâu xuống lòng đất tìm dinh dưỡng nuôi lá. Nếu chiếc lá trả hết ân tình cho cây nó cũng không thể nào trả hết nổi ân tình của mặt trời, gió nước, khoáng chất....
Chiếc lá chỉ còn biết cách sống sao cho trọn ân tình, sống sao cho thật dễ thương và làm tốt trách nhiệm của mình. Ta có khác gì chiếc lá, cũng không bao giờ trả nổi ân tình mà người đã dành hết cho ta. Thế tại sao ta cứ mãi than phiền ... và có bao giờ ta tự hỏi người cần gì ở nơi ta không?
Như dòng sông trôi mãi
Luôn chở nặng phù sa
Có bao giờ em hỏi
Ta cần gì nơi nhau
Ngày mai sẽ ra sao
Bây giờ ai biết được
Phút hiện tại nhiệm mầu
Sống hết lòng cùng nhau
Bằng tất cả trong tôi
Phút giây này tình thức
Với ân tình chưa vơi
Chiếc lá không bao nghĩ rằng nó có thể trả hết nợ ân tình của cây khi nó đã hết lòng hấp thụ ánh nắng mặt trời, ân tình của cây khí nó đã hết lòng hấp thụ ánh sáng mặt trời để khổ công tình chế nhựa thô thành nhựa luyện cho cây. Chiếc lá hiểu rằng nó chưa bao giờ ngừng tiếp nhận tình thương yêu của cây. Cho dù cây có già cỗi vẫn cố gắng bám rễ sâu xuống lòng đất tìm dinh dưỡng nuôi lá. Nếu chiếc lá trả hết ân tình cho cây nó cũng không thể nào trả hết nổi ân tình của mặt trời, gió nước, khoáng chất....
Chiếc lá chỉ còn biết cách sống sao cho trọn ân tình, sống sao cho thật dễ thương và làm tốt trách nhiệm của mình. Ta có khác gì chiếc lá, cũng không bao giờ trả nổi ân tình mà người đã dành hết cho ta. Thế tại sao ta cứ mãi than phiền ... và có bao giờ ta tự hỏi người cần gì ở nơi ta không?
Như dòng sông trôi mãi
Luôn chở nặng phù sa
Có bao giờ em hỏi
Ta cần gì nơi nhau
Ngày mai sẽ ra sao
Bây giờ ai biết được
Phút hiện tại nhiệm mầu
Sống hết lòng cùng nhau
إرسال تعليق