Có nỗi niềm ta chẳng dám gọi tên
Sợ ký ức bỗng choàng thức giấc
Bóng hình xưa chập chờn trong hư thực
Chỉ nhẹ nhàng ta gọi với lòng ta
Em đâu rồi phượng đỏ của hè xa
Tà áo tím ngoại ô chiều phai nắng
Con sóng nào đang dâng lên thầm lặng
Ta ngã nhào trong ánh mắt của em
Kỷ niệm ơi sao quá đỗi dịu êm
Vòng tay ấy và đôi môi chiều ấy
Ánh nắng bỗng lung linh nhiều đến vậy
Ta dại khờ, em nhút nhát thơ ngây
Đã xa rồi, trăng khuất giữa ngàn mây
Xin cho ta gọi tên em lần cuối
Để phượng mãi hồng lên trong đắm đuối
Lòng ta ơi! thôi nhé hãy về xuôi!
إرسال تعليق