Mưa...

Mưa… 
Một cơn mưa đầu hạ. Nó đến bất chợt không báo trước , nhẹ nhàng rơi trên những tán cây già cỗi.
Mưa luôn mang đến cho con người ta nhiều cảm xúc, Mưa làm ta nhớ lại những kỷ niệm xưa,là cảm giác nhớ nhà da diết của một sinh viên năm nhất khi lần đầu tiên xa nhà, là cảm giác nhớ người thân , nhớ bạn bè, và nhớ về mối tình đầu dang dở.

Bất ngờ! Mưa mùa hạ, cơn mưa cô đơn… 


Những kí ức xưa cũ chợt ùa về làm người ta nao lòng, xao động. Đã bao lần bạn rơi nước mắt trước mưa, nhìn mưa rơi mà lòng thấy nghẹn ngào? Ai đó khóc không phải vì mưa,bởi mưa không làm bạn khóc, không làm bạn buồn, mưa chỉ giúp bạn giải toả những ấm ức trong lòng, những kìm nén bấy lâu bạn cố tình cất giữ. Bạn có thể mạnh mẽ để mỉm cười trước ai đó, cố che dấu đi những cảm xúc thực của lòng mình, nhưng khi đứng dưới mưa, con người ta cũng trở nên yếu đuối và cần được bảo vệ.





Nhiều người thường nghĩ rằng khóc chỉ làm cho ta thêm bé nhỏ. Đôi khi bạn muốn khóc , đôi khi bạn cảm thấy không thể chịu đựng được nữa …lại kìm chế lòng mình. Rồi như thế, cái nặng trĩu từng ngày trong tâm hồn bạn cứ lớn thêm lên. Người buồn người khóc, trời buồn trời đổ cơn mưa. 
Nhưng Bạn biết không, sau cơn mưa bầu trời trở nên cao hơn, không khí trong lành , cây cối xanh tươi hơn, lòng người theo vậy cũng trở nên sảng khoái. Thiên nhiên giống như được nhiệm màu kì diệu. 


Cơn mưa mùa hạ, bất chợt xô vào lòng người những suy tư hay nuối tiếc…nhưng cũng vỗi vã ra đi rất nhanh. 
Một phút lặng yên, nhắm đôi mắt lại, hít thở thật sâu và cảm nhận… bạn thấy thế nào? Hình như là lòng mình thanh thản lạ, có chút dịu mát của mưa, se se của gió và tươi lành hương hoa cỏ… 
Uhm mưa mùa hạ, cơn mưa ngang qua của bộn bề cảm xúc!

1 تعليقات

إرسال تعليق

أحدث أقدم