Người như mưa mùa hạ
Rơi rơi chiều hoang vu
Ta như đường sỏi đá
Vang khúc nhạc phù du
Ai rơi vào chiếc lá
Ta giật mình ngẩn ngơ
Chẳng quen mà chẳng lạ
Những tiếng đời vu vơ
Ai tràn qua lối vắng
Róc rách dòng thơ vui
Cỏ nhìn ta im lăng
Nghe một thoáng ngậm ngùi
Mưa cứ tuôn rơi mãi
Ta chìm trong giấc say
Trong mơ ta chợt thấy
Xa dần bóng dáng ai...
إرسال تعليق