Thơ và người ....



Đâu là mơ là thực
Đâu là thực là mơ .
Sao trong tôi rạo rực
Một cái gì vu vơ .

Tôi chặt từng câu thơ
Vò nát những ý từ .
Xé hết cả ước mơ
Đốt quăng đi lời chữ .

Những vần thơ giả thật
Người đọc chớ tin vào .
Một tâm hồn hẹp chật
Thì thơ đẹp làm sao .

Tôi sẽ trốn không vào
Trong hồn thơ nào nữa .
Dù có viết thế nào
Thơ tôi đâu có lửa .

Thơ còn điêu dối nữa
Nó giống bản chất thôi
Tôi cũng không bào chữa
Bởi nó thật đúng rồi ...!

Post a Comment

أحدث أقدم