Trưa tháng 7



Trời rực nắng ban trưa tháng 7
Đẩy lá khô bay xao xác con đường,
Trời vào hạ chợt bừng nỗi nhớ thương,
Kỷ niệm xưa cũ chợt đi chợt đến.

Mái tóc ai dài tựa mây buông xuống,
Dịu dàng cánh hoa ngập ngừng vương vai.
Nắng tuôn tràn trên đôi mắt bờ vai,
Anh ngỡ mình bỗng hóa thành thi sĩ.

Phượng, bằng lăng vẫn nồng nàn mê mải,
Rợp bóng em ngây thơ dưới cánh ô.....

Post a Comment

أحدث أقدم