Không hẳn là buồn, lại càng không phải chán, mà có điều gì đó như hụt hẫng, như bước hụt một chân, chới với, lo sợ, tủi thân và muốn khóc...
Chẳng muốn bước chân ra ngoài, chỉ nằm dài và miên man. Sóng to không quật ngã được, biển lớn không vùi dập được, mà lại bị sóng nhỏ len vào đá rồi làm đau. Đời cũng lạ!
Cảm giác cần phải tự vệ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đã cố gắng giữ lòng không suy nghĩ nhiều về một điều gì đó, về một ai đó. Vì chính sự yếu đuối bản năng sẽ quật ngã nếu cứ trãi lòng thênh thang như thế này. Và cuối cùng là vẫn đau. Chỉ biết cuộn tròn lại, tự ôm lấy mình, rồi nhủ lòng "tôi ơi rồi sẽ qua, tôi ơi rồi sẽ hết!".
Chừng ấy ngày mong mỏi, là chừng ấy háo hức, cái háo hức đã đè bẹp mọi cảm xúc. Như chiều nay, chiều mai, và bao chiều khác nữa, đã trọn vẹn rồi như không trọn vẹn...
Người bảo rằng: "Thôi thì đừng nhớ, thôi thì dừng lại". Biết liệu rồi có bình yên? Nếu ta đơn giản, nếu ta vui, liệu người có vui? Người trách ta hay suy nghĩ, nhưng liệu rồi ta có an - vui khi sống mà không hề tự vấn, mà không biết cho - nhận trong những ân tình?
Ngày mai, người lại về với nếp cũ. Ngày mai ta lại bước tiếp cuộc hành trình đơn độc của mình. Bởi vì ta hứa ta không đau, ta không buồn. Bởi vì ta lúc nào cũng trấn an người: "Ta ổn, ta không buồn", nên cái quyền che chở người quên mất ta - cũng - cần. Người chỉ đưa bờ vai ra gánh vác cho người mà nghĩ rằng họ thật sự yếu đuối, cần người. Còn ta, có bao giờ người nghĩ rằng ta cũng yếu đuối, ta cũng cần người lắm, biết không?
Gặp nhau là phải vui, uhm thì ta vui, cho người an lòng, người nhé!
Những gì còn lại, của hôm qua, ta sẽ giữ. Bởi một lúc nào đó, trong một giây nào đó, người đã không vui, người không an nhiên, thì những ân tình ấy, sẽ mang người về bên ta. Chỉ cần có thế.
Đi cho hết quãng đường này, với ta, là một thử thách. Nhưng vì chứng tỏ cho người là "Ta ổn", nên ta sẽ tiếp tục.
Rồi ngày mai, ngày kia, rồi những hối hả buộc người không nhớ nữa. Nhưng ta vẫn chờ ..
Chờ nhau trên một đoạn đường đời, tưởng chừng miên man, vô nghĩa ... Nhưng ta vẫn chờ, người ơi... Vì ta yêu người ... yêu như một định mệnh.
Chẳng muốn bước chân ra ngoài, chỉ nằm dài và miên man. Sóng to không quật ngã được, biển lớn không vùi dập được, mà lại bị sóng nhỏ len vào đá rồi làm đau. Đời cũng lạ!
Cảm giác cần phải tự vệ mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đã cố gắng giữ lòng không suy nghĩ nhiều về một điều gì đó, về một ai đó. Vì chính sự yếu đuối bản năng sẽ quật ngã nếu cứ trãi lòng thênh thang như thế này. Và cuối cùng là vẫn đau. Chỉ biết cuộn tròn lại, tự ôm lấy mình, rồi nhủ lòng "tôi ơi rồi sẽ qua, tôi ơi rồi sẽ hết!".
Chừng ấy ngày mong mỏi, là chừng ấy háo hức, cái háo hức đã đè bẹp mọi cảm xúc. Như chiều nay, chiều mai, và bao chiều khác nữa, đã trọn vẹn rồi như không trọn vẹn...
Người bảo rằng: "Thôi thì đừng nhớ, thôi thì dừng lại". Biết liệu rồi có bình yên? Nếu ta đơn giản, nếu ta vui, liệu người có vui? Người trách ta hay suy nghĩ, nhưng liệu rồi ta có an - vui khi sống mà không hề tự vấn, mà không biết cho - nhận trong những ân tình?
Ngày mai, người lại về với nếp cũ. Ngày mai ta lại bước tiếp cuộc hành trình đơn độc của mình. Bởi vì ta hứa ta không đau, ta không buồn. Bởi vì ta lúc nào cũng trấn an người: "Ta ổn, ta không buồn", nên cái quyền che chở người quên mất ta - cũng - cần. Người chỉ đưa bờ vai ra gánh vác cho người mà nghĩ rằng họ thật sự yếu đuối, cần người. Còn ta, có bao giờ người nghĩ rằng ta cũng yếu đuối, ta cũng cần người lắm, biết không?
Gặp nhau là phải vui, uhm thì ta vui, cho người an lòng, người nhé!
Những gì còn lại, của hôm qua, ta sẽ giữ. Bởi một lúc nào đó, trong một giây nào đó, người đã không vui, người không an nhiên, thì những ân tình ấy, sẽ mang người về bên ta. Chỉ cần có thế.
Đi cho hết quãng đường này, với ta, là một thử thách. Nhưng vì chứng tỏ cho người là "Ta ổn", nên ta sẽ tiếp tục.
Rồi ngày mai, ngày kia, rồi những hối hả buộc người không nhớ nữa. Nhưng ta vẫn chờ ..
Chờ nhau trên một đoạn đường đời, tưởng chừng miên man, vô nghĩa ... Nhưng ta vẫn chờ, người ơi... Vì ta yêu người ... yêu như một định mệnh.
إرسال تعليق