Có lúc nỗi nhớ rực rỡ như nắng trưa, có lúc nỗi nhớ rào rạt như mưa buổi ban chiều, có lúc nỗi nhớ đóng băng như ngày đông buốt giá và rồi cuối cùng còn lại là những ấm áp của ngày xuân.
Tháng rộng ngày dài, mới đó mà cũng đã rẽ sang một hướng khác. Ta dừng lại, khẽ lau khô giọt mồ hôi mặn chát vì những thứ khốc liệt trên đời. Ta thu mình lại trong bốn bức tường vô tri, ta sướt mướt cả đêm vì những điều ngẩn ngơ, đơn giản là giờ đây ta thích thế. Góc phố ngày nào còn in hằn dấu chân, giờ đây chỉ còn cành lá xác xơ, lá vàng rũ rượi rải đầy khắp sân. Gió khẽ ùa về và rồi vô tình cuốn đi tất cả, gió lạnh tê tái cả tâm hồn, mây đen kịt che lấp hết cả bầu trời. Những kí ức ùa về, có những hờn ghen, có những vui buồn, có những tim yêu đơn giản…
Nhớ những lúc cùng đi trên phố, có biết bao kẻ tay trong tay, tưởng như dòng người trên phố chỉ là vô hình, nhớ những cái nắm tay thật chặt của ngày dấu yêu, nhớ những niềm tin giờ đây chỉ còn là dĩ vãng, nhớ nụ cười êm ái những lúc bông đùa quên cả đất trời…Giờ đây những hành động đó dần dần trở thành thói quen. Ta đã quen thuộc với bóng dáng ấy, với khuôn mặt hiền hoà, với nụ cười và bàn tay ấm ấy…
Sao ta lại như thế nhỉ? Bơ vơ giữa những biến cố, lạc lõng ngay chính tâm hồn mình. Cảm thấy mọi điều dường như mong manh quá! Có bao giờ hạnh phúc kéo dài với ta đâu nhỉ, hạnh phúc giờ đây có chăng chỉ là cảm nhận của bản thân. Dẫu biết ai ai cũng có một số phận riêng, nhìn mọi người được an nhiên ta cũng phải ghen tỵ, có lẽ là do ta chưa nắm bắt hết sao? Hôm qua, hôm nay và cả ngày mai, ta tìm cho mình chút yêu thương, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi nhưng sao khó nắm bắt quá! Chẳng biết kiếp trước có tội tình gì mà kiếp này ta lại đâm ra như thế. Ta tự dặn lòng thôi đừng nhớ, thôi đừng hy vọng và mộng mơ nữa, nhưng càng cố thì ta càng đau, vết thương trong lòng lại rỉ máu bởi một nhát dao sắc lẹm trước đó. Ta cứ cho là mình cô đơn dù có biết bao người xung quanh sẵn sàng cho ta chút niềm vui nho nhỏ. Những nỗi đau cứ men theo lối cũ tìm về con tim mỏng manh. Ta biết ta chẳng thể giữ nổi một bước chân, ta biết ta đã để gió cuốn đi những điều giản dị mà ý nghĩa nhất…
Hôm nay, ta ngồi đây và gõ những con chữ trên bàn phím đã trở nên thân quen, từng con chữ vô hồn dài loằng ngoằng cứ chạy vèo vèo trên cửa sổ Word. Trời nắng đẹp, chẳng biết nó đẹp theo nghĩa nào, chỉ biết là không gay gắt, có con ong đang vò vè bên cánh hoa vừa mới chớm nở, có chiếc lá nhẹ nhàng lìa xa cây bởi một cơn gió nhẹ, lá muốn tìm một điểm tựa sau bao ngày xác xơ, ta khẽ khàng gọi những yêu thương quay về. Gió vô tình hay có lẽ nào gió đang bảo rằng ta nên chấp nhận với cái sự thật hiển nhiên? Người về trong giấc mơ khiến ta cứ lẩn quẩn trong đó mãi, để rồi khi tỉnh giấc, ta ngu ngơ nhận ra tất cả chỉ là hư không…
Tháng sáu đã nằm lại sau lưng với biết bao kí ức đẹp đẽ, liệu tháng bảy có cho ta mộng mị trong nỗi nhớ mong?
Đăng nhận xét