Thơ cáo ốm



Ốm nên thơ phú cũng nhũn mềm
Làm cho người đọc chẳng thèm rên
Mãi cứ thế này em cũng ngán
Nên đành tự sướng một mình thôi

Thơ ốm nằm nhà không tới phố
Việc đâu còn đó cứ dài dài
Nóng nực mồ hôi dầm lưng áo
Ngứa không biết chỗ cứ gãi bừa ...

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn