Vì anh là 1 người ích kỉ……


Gửi đến em, người mà anh yêu thương…
Em à, chẳng hiểu sao mấy ngày nay anh thấy thời gian của mình dần ít đi… ngày trôi qua nhanh lắm , đêm vụt qua như 1 nháy mắt. Hay do anh gần đây phải dùng nhiều thuốc hơn, phải truyền nhiều hơn…và anh quyết định viết cho em bức thư này, khi anh còn đủ sức khỏe và sự minh mẫn.


Em à, thực ra anh là một người rất rất rất ích kỉ.
Em không tin chứ gì, bỏ ngón trỏ quẹt ngang mũi xuống nào, giống mèo lắm… anh chỉ cho em xem nhé:

Anh là 1 người rất ích kỉ, anh biết khi em nghe tin anh bệnh…em sẽ rất đau khổ, lo lắng. Nhưng anh không thể giấu em…Anh không biết tình trạng của anh sẽ kéo dài được bao lâu, nhưng anh mong ngày nào anh còn có thể mở mắt đón bình minh, ngày đó mình vẫn có nhau… 


Anh là 1 người rất ích kỉ, anh biết ngoài anh ra, em còn nhiều mối quan tâm khác, bạn bè, học hành...v..v... Nhưng cứ 2 ngày tay chân anh lại ngọ nguậy… Anh nhớ những ngày anh còn khỏe, anh và em ngày nào cũng gặp nhau, cùng ăn sáng, buổi chiều anh đưa em về, tối tối sang nhà xin xỏ bác trai để đưa em đi coffee… Giờ nằm trong viện, anh nhớ em khủng khiếp…không thấy em đến, anh lại lo sợ, rằng em bỏ rơi anh, rằng em không còn yêu anh, khi anh giờ chẳng thể làm được gì cho em… 


Anh là 1 người ích kỉ, anh biết em không phải của riêng anh, em có cuộc sống riêng, nhất là khi anh dường như trật khỏi nhịp sống hàng ngày của em, nào nào, không được giận, là anh nghĩ thế thôi. Những ngày nằm trong viện, anh lại càng thấm nỗi nhớ thương em…thời gian như chậm chạp trôi trong cái không gian ảm đạm đậm mùi ete này… Hết ngủ lại ăn, truyền, uống thuốc, kiểm tra, tiêm...…những vòng quay nhàm chán ghê sợ… Thật may, khi buổi chiều nào, em cũng đến thăm anh, cũng dành cho anh một khoảng thời gian trong ngày rộn rã…không ngày nào em quên anh. Nhưng em càng quan tâm, anh lại càng tham lam hơn, anh muốn em chỉ là của riêng anh, nhưng

vì anh là người ích kỉ, nên em sẽ chẳng biết đâu…


Em à, anh là 1 người ích kỉ lắm đấy… Vì vậy anh muốn, quá khứ của em, mãi mãi là của riêng anh, tình yêu đầu của em, mãi mãi là của anh…Nước mắt quá khứ, cũng là của anh… tất cả, tất cả……Anh biết thời gian của mình không còn nhiều…Anh đi sẽ mang theo quá khứ của em… Em phải khóc, em phải nhớ anh, nhưng tương lai của em là dành cho 1 người khác…Người ấy sẽ yêu thương chăm sóc em, làm những điều tốt đẹp cho em… những gì anh không thể…


Anh rất ích kỉ, nên anh sẽ giữ lại hết đấy…Nhưng anh sẽ để lại cho em 1 thứ, tình yêu của anh.
Em phải sống thật dũng cảm nhé…


Hãy cứ nói nhiều, hãy cứ ngủ đạp chăn, hay lèm bèm như thế nhé… Phải thường xuyên dậy sớm chạy bộ đi, sắp béo ú rồi đấy. Tối ngủ nhớ uống sữa……túm lại là tất cả những gì từ trước đến giờ anh vẫn dặn dò em…Hay vẫn cứ là em… Và thi thoảng hãy dành chút ít thời gian nhớ về anh nhé.
Yêu em……Nhiều nhiều lắm


Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn