Tình ngỡ nên duyên, chỉ ngập ngừng
Tình là gió mát thoảng sau lưng
Tình như sương khói bay hờ hững
Em lướt qua rồi hóa dửng dưng
Muôn ngả trần gian có mặn mà
Lối nào riêng tiễn bước em qua
Đồng chiều phờ phạc mòn rơm rạ
Phố xá chen chân dấu nhạt nhòa
Làm sao giữ mãi một tình yêu
Khi gió sau lưng đã đổi chiều
Khi nắng chiều tàn không rực chiếu
Khi trời cô độc ,đất cô liêu.
Đăng nhận xét