Quên



Ngày trôi qua, anh đã quá mệt mỏi vì yêu thương em, dẫu biết rằng em thuộc về một hình bóng khác không phải anh...

Trái tim anh thổn thức từng đêm nhòa lệ vì nhớ em, nhớ rất nhiều để rồi một ngày nó mách bảo lý trí anh rằng đã đến lúc từ bỏ.

Anh đã đau đớn thật nhiều, khóc thật nhiều khi nghĩ rằng anh và em mãi mãi không thể bước chung một con đường. Để rồi...

Anh đã cố gắng để rời xa, để từ bỏ, để giữ lấy tất cả những nhớ nhung về em, chôn chặt nơi trái tim băng giá.

Đêm đêm, bóng hình em lại trở về nguyên vẹn nơi khóe mắt cay cay. Với trái tim cô đơn, lạnh lẽo anh tìm đến facebook nơi mà những trái tim ấm nóng của tình bạn có thể sưởi ấm con tim đang run rẩy kia...
 Ngày ngày trôi đi... Khi hình bóng em dần rời xa trong từng suy nghĩ, trong những giấc mơ dài bất tận, anh bất chợt nhận ra em trong hàng trăm người bạn với một comment thật tự nhiên.

Lúc ấy trong anh lại bồi hồi và rộn ràng biết bao. Tất cả những nhớ nhung, yêu thương ngày nào lại ùa về như một cơn gió lạnh làm nhói đau trái tim anh... Anh vui thật nhiều, nhưng cũng sợ thật nhiều, sợ rằng sẽ phải quên em lần nữa, thời gian để quên em thật dài, dài bất tận... Anh trở thành một thằng ngốc khi ngày ngày vào facebook đến cả trăm lần chỉ để ngắm những tấm hình có em. Hình ảnh em lại lấp đầy trong những giấc mơ đêm, lấp đầy những suy nghĩ trong anh...

Em à! Có lẽ anh lại phải đi thôi, anh muốn trở thành một người có ích trong thế giới rộng lớn này, và bóng hình em khiến anh không thể làm được điều đó. Anh xin lỗi vì không thể làm một người bạn để sẻ chia những buồn vui trong cuộc sống với em. Anh xin lỗi vì tất cả...

Dẫu biết rằng nắng vẫn sưởi ấm nơi phương trời xa, dẫu biết rằng em thuộc về nơi ấy... Nhưng ở phương trời nơi trái tim anh, anh vẫn sẽ dành phần bầu trời tuyệt vời nhất cho bóng dáng em, để một phút giây nào đó trong cuộc đời này anh sẽ lại nhớ về em bằng tất cả tình yêu thương... Chúc em hạnh phúc!

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn