ĐÊM ƠI!




Đêm ơi Nắng ngủ yên rồi, 
Sao tim Mưa cứ bồi hồi đợi mong?
Buồn, thương, nhớ … lại chờ trông,
Mà sao Nắng vẫn vờ không biết gì?

Lòng mưa đã ấm – đôi khi,
Nhưng rồi đơn lạnh chỉ vì Nắng thôi.
Tại sao có Nắng trên đời?
Để Mưa khóc cả một trời khổ đau?

Vết thương da thịt chẳng đau,
Chẳng bằng vết cứa trong nhau – bây giờ.
Mưa yêu, Mưa nhớ… vô bờ,
Mà sao Nắng vẫn hững hờ Đêm ơi!

Tại sao có Nắng trên đời,
Làm tan biến cả bầu trời của Mưa?

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn