Ta một mình



Ta bỗng thấy trái tim mình nhẹ bẫng
Như vết thương chưa từng cắt qua da.
Đau đớn quá nên không – là – gì – cả,
Mặc nhiên cười… khi mọi thứ đi qua.

Cho tất cả, và chỉ đem đánh đổi,
Một chút yêu cho ấm một tâm hồn.
Rồi có lúc ta trở thành chú rối,
Xơ xác nằm trong một nấm mồ chôn.

Nào có thể chẳng còn thương nhớ nữa,
Tiếng trái tim, đâu có thể trò đùa.
Đâu có thể chia cho người một nửa,
Chút tình yêu đâu thể tính hơn, thua.

Lòng cố giữ những niềm tin vụng dại,
Cố đan tay mong giữ chặt tim Người.
Nước thời gian rửa cuộc đời trần trụi,
Chợt thấy rằng, Ta chỉ có Ta thôi…

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn