Viết cho người không yêu...



Em ra đi…

Để nỗi buồn buồn trơ vơ căn gác nhỏ,

Đêm cồn cào anh nằm nghe nỗi nhớ,

Cháy điên cuồng nhưng chẳng gọi thành tên…


Có một lời yêu không thể nói cùng em,

Mặc bụi thời gian làm mờ phai, mục nát…

Còn gã si tình ngồi ngẩn ngơ câu hát:

À…à ơi… hoa cải lên trời…



Những đêm dài ngồi đếm hạt mưa rơi

Hối hả không ngừng rồi xô nhau…òa vỡ…

Bao nhiêu hạt là bấy nhiêu nỗi nhớ,

Chẳng đến cùng em mà thấm đất, tan dần…

 

Chiếc dép quê mùa chẳng giữ nổi bàn chân,

Anh biết thế nên đành câm lặng mãi,

Gió tiễn chiều đi giấu cái nhìn mê mải,

Để đêm lặng thầm ngồi nhớ kẻ - không -  yêu…

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn