Có những lúc đầu óc thênh thang giữa một đồng cỏ với những suy nghĩ của bình yên, tâm hồn miên man trước từng cơn gió thoảng qua thật khẽ. Nhắm mắt ta như tưởng tượng mọi thứ xung quanh ta thật đẹp, thật nhẹ nhàng. Tiếng gió trong veo như những tiếng đàn, tiếng thánh thót của bầy chim đâu đó khuất sau bóng của hàng cây. Lá bay như buồn bực giận dỗi cây đành lòng chút bỏ tất cả những tháng ngày kỉ niệm ùa theo cơn gió, ùa theo tiếng gọi của lòng đất mẹ… Để hẹn mùa xuân thương nhớ da diết trở về với bao kí ức chưa kịp nguôi ngoai. Trở về với chồi non xanh trên từng khoảnh khắc. Và mang theo những hương hoa của đất trời về tô điểm khúc xuân thêm xanh mướt, và lụa là…
Còn đây giữa bầu trời lãng mạn, giữa không gian chỉ có một sắc vàng của nắng, vàng từ những con đường, những góc phố và từng con ngõ nhỏ. Quán góc chiều hè cũng bình yên đến lạ, con người như cũng nhẹ nhàng đến lạ. Mọi thứ như đang trầm lắng, đang suy tư ngắm nhìn đắm đuối trước những màu sắc úa vàng mà không biết chán. Từng dòng người, từng tiếng xe cộ rộn rã… đâu đó vẫn thoảng hương ngọc lan…vẫn thoảng mùi hoa sữa ngào ngạt trong làn gió.
Chẳng hiểu sao ta lại yêu mùa hè đến thế? Con người, tâm hồn ta như đắm mình trong những nồng nàn ấy một cách xay xưa. Có lẽ bởi ta sinh ra trong mùa hè, ấy thế mà con người luôn có chút gì đó hơi lạnh lùng, luôn trầm lắng ở một lúc nào đó. Và lại chợt suy tư trong một khoảnh khắc nhất thời… Con người đôi lúc như đa cảm, như thái quá về điều gì đó dành cho một ai. Và đôi lúc lại có vẻ như trầm tư thả hồn mình theo từng cơn gió dịu nhẹ…
Sinh ra trong mùa hạ lãng mạn, và tình yêu cũng bắt đầu đến bởi mùa hè đỏ, đến với những đơn giản nhất. Dung hòa những đắm xay của vị ngọt ngào, nước mắt của hờn dỗi trong ai đó, nỗi buồn và những phút như vỡ òa bên vòng tay hạnh phúc. Tiếng gió, tiếng lá, tiếng đàn của nhân gian bên tiếng lòng người ấm áp. Ta như chẳng còn là chính ta, mọi ưu tư, mọi buồn phiền khi đứng dưới nắng hè cũng bay biến tới tận nơi đâu.
Với ta mùa hè như là dòng máu chảy trong sâu tâm hồn, là hình hài của những gì thân quen nhất. Là nồng nàn, là yêu thương và là tất cả của những dung hòa. Quả thực thu luôn đến với những nhẹ nhàng, mang khí hậu của mùa xuân, lại se lạnh rất mùa đông. Mùa hạ mưa ào ào như thác đổ và oi ả đến khờ khạo con người. Không lạnh lẽo, không băng giá như khí tiết của bầu trời mùa đông. Mùa hạ cũng luôn dịu dàng, luôn xứng đáng là mùa đẹp nhất trong năm. Ta đang tận hưởng những khoảnh khắc yên bình ấy với khung trời mùa hạ…và ta mãi yêu summer of me.
Đăng nhận xét