Hai hôm nay, mới xế chiều đã đổ mưa tầm tã…Mưa lách tách trên mái tole, những suy nghĩ mông lung về một người lại ùa về. Cảm thấy mệt mỏi, chán nản, đau đớn nhưng biết làm sao được đây khi mà ta chẳng thể quên đi những kí ức đẹp đẽ. Tựa vai vào khung cửa sổ đã bong ra từng mảng sơn cũ kĩ, lòng nặng trĩu giống như từng hạt mưa rơi xuống, mỗi khi gió ùa về, cái lạnh thẩm thấu vào xương, bao nhiêu hạt mưa tạt vào mặt ướt đẫm.
Tối nào cũng thế, ta treo nick để đó và quan sát nick ai đó sáng lên như bao ngày. Và rồi khi nick ai đó sáng lên, ta chỉ im lặng, ta quan sát ai đó một cách thầm lặng, ta không muốn làm phiền và ta phải làm theo những gì ta đã hứa. Có lẽ bao nhiêu đó cũng đủ, dù buồn nhưng vẫn cố vui khi ai đó vẫn hồn nhiên như ngày nào.
Mãi ngẩn ngơ với bao suy nghĩ, bất ngờ ai đó buzz một cái, ta vui mừng như một đứa trẻ con, những giọt nước mắt tận đáy lòng như muốn vỡ oà, ta nhìn vào những con chữ vô tình kia, thật sự trong tâm trí bình yên thấy lạ. Lâu rồi mới lại chat với nhau, giờ đây chỉ có thể trò chuyện với nhau qua kẻ thứ ba là chiếc máy vi tính mà không phải là trực tiếp với nhau. Có lẽ là tại Trái Đất tròn!
Kết thúc rồi mà!
Đã không còn là gì của nhau từ lâu nay, nhưng mỗi ngày trải qua dài đằng đẵng, có cảm giác như nó có tận 25 tiếng, thêm 1 tiếng nữa cũng là quá dài rồi! Ta cứ ngỡ như tất cả chỉ là ngày hôm qua thôi, chưa từng quen nhau và chưa hề yêu nhau. Ta cứ dối lòng mình như thế để nguôi ngoai bớt những nỗi buồn cứ quẩn quanh nơi đây dù ta biết sẽ rất đau đớn. Ước gì đây là một cơn ác mộng nhỉ để rồi ta sẽ thức dậy sớm hơn một chút là tốt thôi. Thế nhưng không phải vậy đâu, vì ngoài kia trời vẫn đang mưa đấy thôi, nếu là mơ tại sao những hạt mưa tinh nghịch là đọng trên mặt cơ chứ? Phải! Tất cả là thật hết, kể cả việc yêu ai đó, việc xa nhau và giờ đây là việc ta nhớ nhung một mình…
Và ngay lúc này đây cũng là sự thật. Ta chợt nhận ra nội dung chat không còn là những tim yêu ngày cũ nữa rồi, không còn những lời dấu yêu nữa rồi. Và nhờ thế mà ta biết một điều rằng trong bộ nhớ hàng Gigabyte của ai đó đã không còn ta nữa rồi. Có thể nhiều người cho rằng ai đó đang tự dối lòng mình với ta. Cũng chẳng biết, thử đặt mình vào trường hợp của người khác quả thật rất khó. Mọi thứ trước mắt nhoè đi, thứ ánh sáng lập loè từ màn hình máy tính như kéo ta ra khỏi những mộng mị, hai dòng lệ khẽ trào ra, khoé mắt cay cay, đau đớn quá!
Ta vẫn hay nhẩm nhẩm câu hát mà ai đó đã tặng ta vào một đêm lạnh lẽo, một câu hát dễ thương, những bẽn lẽn hôm ấy vẫn còn nhưng giờ đây tất cả đã trôi qua rồi!
Tối nào cũng thế, ta treo nick để đó và quan sát nick ai đó sáng lên như bao ngày. Và rồi khi nick ai đó sáng lên, ta chỉ im lặng, ta quan sát ai đó một cách thầm lặng, ta không muốn làm phiền và ta phải làm theo những gì ta đã hứa. Có lẽ bao nhiêu đó cũng đủ, dù buồn nhưng vẫn cố vui khi ai đó vẫn hồn nhiên như ngày nào.
Mãi ngẩn ngơ với bao suy nghĩ, bất ngờ ai đó buzz một cái, ta vui mừng như một đứa trẻ con, những giọt nước mắt tận đáy lòng như muốn vỡ oà, ta nhìn vào những con chữ vô tình kia, thật sự trong tâm trí bình yên thấy lạ. Lâu rồi mới lại chat với nhau, giờ đây chỉ có thể trò chuyện với nhau qua kẻ thứ ba là chiếc máy vi tính mà không phải là trực tiếp với nhau. Có lẽ là tại Trái Đất tròn!
Kết thúc rồi mà!
Đã không còn là gì của nhau từ lâu nay, nhưng mỗi ngày trải qua dài đằng đẵng, có cảm giác như nó có tận 25 tiếng, thêm 1 tiếng nữa cũng là quá dài rồi! Ta cứ ngỡ như tất cả chỉ là ngày hôm qua thôi, chưa từng quen nhau và chưa hề yêu nhau. Ta cứ dối lòng mình như thế để nguôi ngoai bớt những nỗi buồn cứ quẩn quanh nơi đây dù ta biết sẽ rất đau đớn. Ước gì đây là một cơn ác mộng nhỉ để rồi ta sẽ thức dậy sớm hơn một chút là tốt thôi. Thế nhưng không phải vậy đâu, vì ngoài kia trời vẫn đang mưa đấy thôi, nếu là mơ tại sao những hạt mưa tinh nghịch là đọng trên mặt cơ chứ? Phải! Tất cả là thật hết, kể cả việc yêu ai đó, việc xa nhau và giờ đây là việc ta nhớ nhung một mình…
Và ngay lúc này đây cũng là sự thật. Ta chợt nhận ra nội dung chat không còn là những tim yêu ngày cũ nữa rồi, không còn những lời dấu yêu nữa rồi. Và nhờ thế mà ta biết một điều rằng trong bộ nhớ hàng Gigabyte của ai đó đã không còn ta nữa rồi. Có thể nhiều người cho rằng ai đó đang tự dối lòng mình với ta. Cũng chẳng biết, thử đặt mình vào trường hợp của người khác quả thật rất khó. Mọi thứ trước mắt nhoè đi, thứ ánh sáng lập loè từ màn hình máy tính như kéo ta ra khỏi những mộng mị, hai dòng lệ khẽ trào ra, khoé mắt cay cay, đau đớn quá!
Ta vẫn hay nhẩm nhẩm câu hát mà ai đó đã tặng ta vào một đêm lạnh lẽo, một câu hát dễ thương, những bẽn lẽn hôm ấy vẫn còn nhưng giờ đây tất cả đã trôi qua rồi!
Đăng nhận xét