Con đường cũ ... một mình tôi lẻ bóng
Oán phận nghèo nên chẳng có người yêu.
Để cô đơn tôi độc bước từng chiều
Lòng chua sót nghe tim mình thắt lại
Nhớ ngày xưa ta sánh bước chung vai
Trên con đường... giờ đây thành kỷ niệm.
Nơi phương xa... em ơi ... còn biết đến
Từng ngày dài... anh đếm những bước chân.
Con đường xưa... anh cứ ngỡ thật gần
Nhưng giờ đây... ôi sao... dài xa quá.
Một mình đi... lòng anh hoài buồn bã
Đành vậy thôi ... giờ biết nói câu gì.....
P/s. Just like old times....
Đăng nhận xét