Hãy tha thứ cho anh, em nhé!




Xin lỗi em...


Anh chỉ mong rằng khi em đọc được những dòng chữ này em sẽ hiểu lòng anh mãi chỉ yêu em. Anh không đùa cợt với chính tình cảm của bản thân mình, anh không đùa cợt với em. Anh thật lòng với em bởi vì "Anh Yêu Em", yêu em rất nhiều. 

 

Anh đã ước ngàn lần, vạn lần rằng mình đã không làm nhưng việc như thế,những việc khiến em buồn! Anh chỉ không muốn giấu em chuyện gì cả,bởi anh nghĩ giữa hai chúng mình thì không nên có những rào cản nào cả,vì nó có thể rất dễ dẫn đến hiểu nhầm.

Và sự thật luôn là cái gì người ta muốn tránh nhất đã đến.Anh đã làm em không vui làm em buồn,và có thể là đang hiểu nhầm anh.Linh cảm của anh mách bảo mình như vậy,và anh mong răng em đọc được bài viết này để biết rằng anh chỉ yêu mình em mà thôi.Và anh chưa bao giờ có ý định yêu một người khác ngoài em.

 

Đúng là anh không ở trong tình cảnh ấy nên không thể nào hiểu được nỗi buồn của em! Đúng là anh không hiểu em, nếu anh biết đặt mình vào tâm trạng của em thì anh đã không làm như vậy! Anh thật ngốc!


Em buồn, em không vui? Có thể trút tất cả những thứ đó lên anh mà? Em giận vì sự ngốc nghếch của anh? Vậy thì em có thể nổi cáu, có thể mắng anh mà? Nhưng giá như em đừng bao giờ đối xử với anh như vậy!Anh sợ nhất là sự lạnh lùng đến vô cảm của em.Vì thế,Hãy tha thứ cho anh em nhé!


Anh đã từng nghĩ rằng anh có thể làm những điều thật lãng mạn để em luôn vui vẻ! Nhưng anh thật vô dụng! Lúc em cô đơn nhất, buồn phiền nhất, anh lại không ở đó, chỉ đơn giản là ở bên em thôi! Vậy mà anh cũng không làm được! Để rồi anh chỉ có thể nói với em những câu vỗ về, có thể nói, là vô tích sự nhất, chẳng những không giúp em bớt buồn mà ngược lại, chỉ khiến em thêm bực mình! Còn điều gì ngốc nghếch nữa mà anh đã làm? Anh không chối việc mình làm là ngốc mà chỉ mong được em tha thứ! Tha thứ cho anh, em nhé? 


Anh ngu ngốc? Đúng! Anh vụng về? Đúng! Anh kém cỏi? Cũng đúng nốt! Anh đáng mắng trăm ngàn lần vì sự vô tích sự của mình! Luôn tự nhận là mình quan tâm đến em, nhưng thực ra, anh chẳng hiểu chút gì về em cả! Anh không hiểu em đủ để biết khi nào em buồn! Anh không hiểu em đủ để biết cách giúp em thóat khỏi ưu phiền! Anh không hiểu em, không hiểu chút gì về em cả...

Nhớ lại khi trước, trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ là làm thế nào để em để ý đến anh! Anh chỉ nghĩ xem mình cần phải làm gì, làm gì để tình cảm của mình với em được đáp lại! Chẳng bao giờ anh chịu bỏ công ra tìm hiểu em, không phải là để biết em thích gì, ghét gì đâu, mà là để hiểu em, thế thôi! Một việc quan trọng như thế, vậy mà anh cũng chẳng để ý gì đến, thì thật quá ngốc phải không? Để đến bây giờ anh phải gánh chịu hậu quả, một hậu quả tất yếu...

Không gì có thể khiến anh buồn nhiều như ánh mắt em nhìn anh, ngay lúc này! Anh xót xa biết bao mỗi khi nhìn thấy em 


 ở ngay trước mắt anh, nhưng dường như lại ở rất xa, rất xa... Nếu có một điều ước, anh sẽ ước là em chỉ đang giận anh(em hay thích dùng từ cáu hơn.hihi), một chút hờn giận nho nhỏ mà thôi... Để rồi khi em khẽ run lên khi cơn gió đông lướt qua, anh sẽ ôm em, và em lại mỉm cười, nắm chặt lấy tay anh... 


 

Xin lỗi em, vì tất cả những gì anh đã khiến cho em thất vọng! Em biết anh yêu em mà, phải không? Em biết em quan trọng như thế nào đối với anh mà, phải không? Vậy em có thể tha thứ cho tất cả những sự ngu ngốc của anh được không, cô bé? Hãy tha thứ cho anh để hai ta vẫn mãi được bên nhau, em nhé?



 

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn