Đâu chỉ có tình yêu


 
Có đôi lúc giữa dòng đời bề bộn, dừng lại bên vệ đường, ngẫm nghĩ lại quãng đời đã qua. Hơn hai mươi năm làm một con người liệu đã đủ trải nghiệm, đủ sâu lắng để thôi những sai lầm không nhỉ? Có lẽ là không, càng trưởng thành, càng bước đi giữa cuộc đời thì sai lầm vẫn cứ tiếp tục sai lầm. Có những khoảnh khắc tưởng chừng đã không còn đứng lên được, cũng có lúc sức sống lại trào dâng mạnh mẽ. Bởi những phút giây như thế này, cứ nhìn lại rồi lại thấy mình thụt lùi, thấy quanh mình quạnh vắng...

Ngày còn là đứa bé con trong vắt ánh nhìn, ngỡ cuộc sống thật dễ dàng, cứ cố gắng, cứ yêu thương thì bình yên sẽ mãi ngự trị bên ta. Nhưng giờ đã không còn trong veo thế nữa mà cứ nhạt nhòa dần, quệt những nhạt nhòa mong nhìn thấy rõ ràng hơn con đường phía trước vậy mà càng thu vén màn sương mù càng dày đặc...Hơn hai mươi tuổi với mối tình đầu vừa rơi vụn vỡ, tự nhủ, ừ thôi đừng yêu nữa bởi với ta lúc này tình yêu là sự mệt mỏi, chán chường, hờn giận....Dẫu biết rằng ai cũng sẽ có tình yêu, ai cũng muốn tựa đầu vào một bờ vai vững chãi để thấy rằng còn một ai đó bên cạnh giữa bộn bề... Buổi sáng mùa đông, sợ mở toang cánh cửa, gió lạnh tràn về thấy tâm hồn mong manh tựa sương khói...ta thấy mình tan biến giữa không trung hòa vào làn gió lạnh lẽo. Giáng sinh về thật rồi, mọi thứ đều có vẻ ấm cúng, dòng người ngược chiều ta cũng đang ấm áp cùng một bàn tay khác siết chặt. Sao mà sợ nhìn thấy điều đó thế nhỉ? Sợ chạm vào nỗi cô đơn mà ta vẫn đang ru vào giấc ngủ sâu mỗi ngày. Nếu bảo rằng ta không muốn yêu, ta không cần một ai đó thì dường như đang tự ve vuốt bản thân ta thì phải. Bởi biết chắc rằng ta cần một ai đó, ta cần làn hơn ấm mỏng tanh giữa mùa đông lạnh giá...

Đêm qua chợt nhận ra rằng không chỉ có tình yêu mới hạnh phúc mà còn có những điều khác hơn thế. Có những tình cảm không thể gọi thành tên, có những cảm xúc không thể định hình nhưng...vẫn không thể phủ nhận rằng ta không thấy ấm áp. Là vay mượn cũng được, là những phút giây ngắn ngủi cũng được chỉ cần khoảnh khắc thế này thôi, ấm áp và hạnh phúc không được mang tên là tình yêu...
Đơn giản và lung linh thế thôi người nhỉ? Không chỉ có tình yêu, một gì đó rất khó định hình, mong manh mà rất cần thiết giữa mùa đông giá lạnh...

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn