Xin là hạt mưa



 Trong một buổi chiều đầy gió, trên thảo nguyên mênh mông, cùng những bãi cỏ xanh rờn. Anh lắng nghe tiếng gió vi vu bên tai... Đắm chìm trong những cơn gió mát rượi... Cảm nhận mùi vị tinh khiết từ cánh đồng, dòng sông, cảm nhận về thiên nhiên trong lành và bình an. Cơn mưa chiều vừa tới, anh sợ mưa sẽ làm em ướt áo:

- Mình đi trú mưa nào.

Em níu dữ tay anh:

- Em thích đi dưới mưa anh ạ.

Anh nhìn em và mỉm cười âu yếm:

- Anh sẽ đi cùng em.

Tay trong tay tung tăng dưới mưa, những hạt mưa sẽ làm cho anh và em lạnh… nhưng thật lạ bên anh em như ánh mặt trời xua tan giá lạnh ấy, cho tim anh ấm lại mặc dù tay anh đang run lên đấy.

- Anh lạnh sao? Em hỏi anh.

- Ồ không, anh đang run lên vì hạnh phúc đấy chứ, nhịp rung của con tim em à.

Em ôm chầm lấy anh như muốn nói rằng, cám ơn anh vì anh đã yêu em. Cơn mưa mới tạnh đã rửa sạch bầu trời, một khung trời xanh ngắt, một màu xanh của ước mơ và khát khao…

- Mình bay lên anh nhé!

- Ừ, mình cùng bay theo gió… Mình sẽ bay cao, bay xa hơn cánh diều kia… Thả hồn theo những cơn gió. Thả ước mơ vào cánh diều. Thả tương lai vào bầu trời xanh thẳm, thả tâm hồn vào những bình yên…

Quang cảnh êm đềm. Giữa thảo nguyên mênh mông, bạt ngàn gió, sóng nước và cỏ xanh. Một chiếc cầu bắc ngang dòng sông, nhưng không hề đơn độc, một cô gái và một chàng trai hai bóng hình luôn tựa vào nhau trên chiếc cầu ấy… Chiều đang tàn… Ánh trăng và sao dần hiện ra, em chỉ cho anh biết ý nghĩa của những chòm sao đó... anh đã hỏi em:

- Trên đó có chòm sao thủy chung không nhỉ.

- Để làm gì hả anh? em hỏi.

- Để anh ước mình sẽ là một ngôi sao trong chòm sao ấy. Để suốt cuộc đời này anh chỉ mãi yêu mình em.

Em lúc nào cũng thật khôi hài. Em luôn làm anh cười trong bất cứ hoàn cảnh nào. Có phải vì vậy mà ở bên em, anh luôn cảm thấy vui vẻ… Có phải vì vậy mà anh yêu em… Hãy để anh cảm nhận được em, dẫu chỉ như một cơn gió… như những hạt mưa rơi xuống mái tóc em…

Em à, nếu chết đi, anh sẽ hóa thành mưa. Em cảm nhận được mưa, thì sẽ cảm nhận được anh… Anh muốn ở bên em những lúc em mệt mỏi. Một cơn mưa có thể làm dịu lòng người. Anh là mưa, sẽ làm trôi đi những mệt mỏi ấy, và chỉ mang lại niềm lạc quan cho em thôi… Mưa đang ôm ấp, vuốt ve, và thì thầm những lời yêu thương… Còn em khi chết đi, em sẽ là cơn gió, em sẽ cùng anh bay đi thật xa tới những nơi bình yên trên trái đất, em sẽ là làn gió thổi mát tâm hồn anh. Đôi cánh tay giang rộng. Đón lấy cơn gió. Đón lấy những nồng nàn từ cuộc sống… Có mưa sẽ có gió, chúng mình sẽ là một đôi mãi không rời em nhỉ.

Trên những nẻo đường, anh cảm nhận được tình yêu em dành cho anh nhiều như thế nào. Anh nhớ mọi điều về em. Giọng nói, tiếng cười. Anh nhớ mái tóc em bay bay trong gió, nhớ những nụ cười mang tính hài hước ấy… Nhưng anh không dám nhắc lại vì sợ rằng mọi thứ có thể bay đi mất. Như gió. Như mưa. Nhưng có một điều anh cần phải viết lại với em: Anh yêu em nhiều hơn bất cứ điều gì...

Anh có thấy những đám mây đang bay không? Anh có muốn làm con diều kia không? Tất cả. Tất cả. Anh muốn làm tất cả những gì thuộc về cuộc sống của em, chỉ đơn giản anh luôn muốn được nhìn thấy em. Anh có thể không làm được điều gì cho em, nhưng anh biết anh sẽ mãi ở bên em. Em có thấy mưa không? Cảm nhận mưa, như cảm nhận anh, em nhé! Vì mưa là anh…

“Anh sẽ mãi là cơn mưa, luôn bên em…”

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn