PHÂN VÂN




Hoá ra thế, cuối cùng cũng nhận
 

Sự vô tâm tàn nhẫn ở người 
Để ta khờ âm thầm chờ đợi 
Một bóng hình miều mĩ xinh tươi 

Giờ người trả - Trả gì cơ chứ? 
Tiền ngày xưa giá khác bây giờ 
Sao có thể má kề, môi ấm 
Bao mặn nồng người bắt làm ngơ 

Ta đâu phải tâm hồn sắt, gỗ 
Tình đầu đời trao hết còn đâu 
Bắt đền ai bây giờ cơ chứ??? 
Đúng là đời bể cả, nương dâu 

Yên lòng đi mai về bên ấy 
Coi như xong một khúc nợ trần 
Thương cho người gánh thêm nợ mới 
Ta đau buồn trong nỗi phân vân.

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn