VÔ TÌNH!



Em vô tình giam anh trong mắt biếc

Nhốt anh trong giọng nói ngây thơ

Những điều ấy dĩ nhiên em không biết

Anh trách em sao quá hững hờ
 


Em cười đùa cả những lời anh nói

Vô tình làm đau nhói tim anh

Nếu có thể nó vỡ thành muôn mảnh

Anh gói tròn xin tặng cả cho em
 


Em như thể cánh buồm mầu trắng

Vô tình qua mặt biển đời anh

Hằn lại những vết luồng nổi sóng

Rồi xa dần mất hút phía chân mây
 


Tim em không có hình anh trong đó

Anh biết vậy chỉ buồn thôi không tiếc

Khi lòng em là hồ thu xanh biếc

Có lẽ nào lại tiếc phải không em
 

Em cứ vui còn anh hoài đau khổ

Trước người em mang dáng vẻ ngây ngô

Anh mới hiểu trong trò chơi tình ái

Anh chỉ là dân dã giữa thành đô

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn