Bóng tối lại ùa về nơi đó một cách vô tình, một cách bất chợt, đường đời buồn nay lại thêm vô tận và dường như càng xa xôi, mờ mịt hơn với ta nhất là trong thời gian này. Chầm chậm bước đi, bước chân càng đi kỷ niệm càng về theo năm tháng ta chợt thấy mình đang cô đơn và thật bơ vơ, vì ai đó đã không còn đi chung con đường mà ta và họ đã chọn. Ta đã cố quên tất cả, quên quá khứ và quên cả chính ta nhưng thật sự điều đó rất khó. Trong lúc này đây, khi bước đi trên con đường in dấu mưa, bước trên con đường đang bay bay gió và ùa về đây là bao kỷ niệm, ta lại chợt nhớ về ngày xưa, nơi ấy đẹp nhưng buồn, trông bình lặng nhưng thật sự có sóng trong tâm hồn. Ta nghe tiếng mưa khóc dù trời đã ngưng cơn buồn vô cớ, ta nghe trong gió có tiếng cười thì thầm, nụ cười lặng lẽ ngày xưa mà ta từng được cảm nhận.
Con đường như dài, như rộng ra, trải dưới chân ta biết bao nước mắt, đó là nước mắt hạnh phúc và đương nhiên đó cũng là nước mắt của nỗi đau.Ta biết mình không thể tiếp tục sống trong những kỉ niệm buồn nhưng không như thế ta làm sao giữ được chút ấm áp mà ta đã được nhận và có thể đó sẽ là lần nhận cuối cùng của ta từ người nào đó. Cuộc sống ta có thể sẽ còn dài, có thể ta sẽ tiếp tục nhận được biết bao điều ý nghĩa từ những người khác, những người ta cho đi và người yêu thương ta nhưng sự ấm áp mà ta nhận được trước đây thì…….không ai, không thể nào quay lại. Ta chợt nhận ra rằng 1+1 không phải bằng 2 như mọi người vẫn tin mà nó chính bằng 1 số vô cùng. 1 con người và 1 con người sẽ đem tới sự vô cùng, vô cùng cho 1 tình yêu, vô cùng cho những kỷ niệm, vô cùng cho những buồn vui, hờn ghen, vô cùng cho những nụ cười và … muôn nghìn dòng nước mắt.
Cái nhìn ấm áp, nụ cười xinh tươi. Tất cả…tất cả ta còn nhớ rất rõ….. Ta sẽ không thể xóa sạch điều gì đó trong kí ức, nếu nói quên thì đó chỉ là một sự chấp nhận tạm thời mà thôi, còn ta, ta thậm chí không thể quên được điều gì cả.
Bên chiếc phone nghe nhạc, từng bản, từng bản nhạc buồn cứ lần lượt đến với ta. Không biết từ khi nào ta có thói quen nghe những bản nhạc buồn, đôi khi lại là những bản nhạc trữ tình không lời, cảm xúc ngày ấy lại dâng trào về một cách vô tình mà ngay cả chính ta cũng không hề hay biết vì sao và như thế nào nó có thể quay trở lại dù cho ta có cố quên đi,cố gạt bỏ. Thứ cảm xúc ấy vô tình lắm. Lại ám ảnh ta trong suốt thời gian ta cần ai đó nhất.
Ta bước thật chậm hy vọng có cánh tay níu lấy tay ta, ta bước chậm hy vọng thời gian, tình yêu và ai đó sẽ rút ngắn sợi dây vô hình đang thắt lấy ta. Thế nhưng không còn nữa sự ấm áp cho dù nhỏ bé thôi, chỉ là ấm áp trong lòng người, không còn nữa những lần giận hờn trách móc để ta biết chút cay đắng trong tình yêu sẽ cho đời thêm chút thú vị. Giờ đã ra đi, ra đi tất cả: tình yêu ra đi, con người ra đi chỉ còn nỗi đau và nước mắt ở lại. Mong rằng ai đó khi đã đến hãy ở lại và ở lại mãi mãi nơi người mà ai đó lựa chọn. Đừng ra đi thêm lần nữa như đã từng quay bước với ta…
Con đường như dài, như rộng ra, trải dưới chân ta biết bao nước mắt, đó là nước mắt hạnh phúc và đương nhiên đó cũng là nước mắt của nỗi đau.Ta biết mình không thể tiếp tục sống trong những kỉ niệm buồn nhưng không như thế ta làm sao giữ được chút ấm áp mà ta đã được nhận và có thể đó sẽ là lần nhận cuối cùng của ta từ người nào đó. Cuộc sống ta có thể sẽ còn dài, có thể ta sẽ tiếp tục nhận được biết bao điều ý nghĩa từ những người khác, những người ta cho đi và người yêu thương ta nhưng sự ấm áp mà ta nhận được trước đây thì…….không ai, không thể nào quay lại. Ta chợt nhận ra rằng 1+1 không phải bằng 2 như mọi người vẫn tin mà nó chính bằng 1 số vô cùng. 1 con người và 1 con người sẽ đem tới sự vô cùng, vô cùng cho 1 tình yêu, vô cùng cho những kỷ niệm, vô cùng cho những buồn vui, hờn ghen, vô cùng cho những nụ cười và … muôn nghìn dòng nước mắt.
Cái nhìn ấm áp, nụ cười xinh tươi. Tất cả…tất cả ta còn nhớ rất rõ….. Ta sẽ không thể xóa sạch điều gì đó trong kí ức, nếu nói quên thì đó chỉ là một sự chấp nhận tạm thời mà thôi, còn ta, ta thậm chí không thể quên được điều gì cả.
Bên chiếc phone nghe nhạc, từng bản, từng bản nhạc buồn cứ lần lượt đến với ta. Không biết từ khi nào ta có thói quen nghe những bản nhạc buồn, đôi khi lại là những bản nhạc trữ tình không lời, cảm xúc ngày ấy lại dâng trào về một cách vô tình mà ngay cả chính ta cũng không hề hay biết vì sao và như thế nào nó có thể quay trở lại dù cho ta có cố quên đi,cố gạt bỏ. Thứ cảm xúc ấy vô tình lắm. Lại ám ảnh ta trong suốt thời gian ta cần ai đó nhất.
Ta bước thật chậm hy vọng có cánh tay níu lấy tay ta, ta bước chậm hy vọng thời gian, tình yêu và ai đó sẽ rút ngắn sợi dây vô hình đang thắt lấy ta. Thế nhưng không còn nữa sự ấm áp cho dù nhỏ bé thôi, chỉ là ấm áp trong lòng người, không còn nữa những lần giận hờn trách móc để ta biết chút cay đắng trong tình yêu sẽ cho đời thêm chút thú vị. Giờ đã ra đi, ra đi tất cả: tình yêu ra đi, con người ra đi chỉ còn nỗi đau và nước mắt ở lại. Mong rằng ai đó khi đã đến hãy ở lại và ở lại mãi mãi nơi người mà ai đó lựa chọn. Đừng ra đi thêm lần nữa như đã từng quay bước với ta…
Đăng nhận xét