Tháng bảy một thời đã qua



Tháng bảy, Hạ đi rồi. Tiếng ve đâu đó văng vẳng rồi cũng lụi tàn dần theo từng bước đi của thời gian. Cánh phượng lác đác lối đi đọng lại tâm hồn chút cảm xúc nho nhỏ. Ta tìm lại mình trong áo trắng tinh khôi, tìm trong trang vở những trưa đi học ướt đẫm mồ hôi, tìm trong ánh mắt đứa bạn những phút giây nô đùa của tuổi học trò, tìm nụ cười trong tiếng ve trong trẻo. Sân trường vắng lặng, hàng cây bàng xơ xác, lá trải đầy sân, tiếng trống trường cũng chìm vào giấc ngủ vùi với Hạ…

Ta men theo con đường sỏi đá trong một ngày ngược gió, mùi lúa chín thơm nồng cả tâm hồn. Khoảng trời vô định, nắng mênh mông, nắng trong veo như một khoảng trời xanh thẳm, ta tìm điểm tựa trong chút nắng bình yên. Ta lang thang qua từng góc phố rêu phong, nắng nhẹ nhàng đọng lại trên từng mái ngói nâu thẳm. Chợt thấy thiên nhiên sao đẹp đến lạ thường, có mái tóc ai tung bay trong gió, vạt áo ai mong manh trong nắng, có chiếc lá nhẹ nhàng lìa khỏi cành, có từng bông mận trăng trắng thấp thoáng sau tán lá xanh xanh…


Nơi đây hai mùa mưa nắng, mưa tháng bảy không còn dồn dập như trước nữa, mưa nhẹ nhàng, mưa rớt xuống, mưa khẽ cuốn trôi, một nỗi nhớ về điều gì đó miên man, một lời hẹn ước hằn sâu trong tâm trí, mưa cuốn trôi tất cả vào một phương trời vô định nào đó. Bỗng khóe mắt cay cay, mưa rơi hay nước mắt rơi đây? Cũng chẳng biết nữa. Chợt một nỗi buồn gì đó không tên, chút kỉ niệm xưa tìm về lối cũ, vỡ tan cùng những hạt bong bóng mưa. Nín lặng, ta thu mình vào một căn phòng nhỏ, ta trốn mình sau những cuộc vui vồn vã…Dù gì đi nữa, sau bao ngày nắng chang chang, mưa một chút lại hay!

Tháng bảy, nhìn ngắm mọi thứ qua khung cửa sổ vuông vức đã nhạt màu. Có đôi tình nhân ngồi trên bãi cỏ dưới tán lá rộng trong công viên mát mẻ, cô gái bẹo má chàng trai rồi ngồi cười đắc ý, chàng trai cũng không phải tay vừa, “lợi dụng sơ hở của đối thủ” anh ta nhanh tay ngắt mũi cô gái một cái, cô gái đau hét lên một tiếng rõ to. Họ không biết rằng đang có người nhìn họ với ánh mắt ngây ngô và thơ dại nhất. Tháng bảy, có thằng bé đang ăn ổ bánh mì, thấy mấy thằng bạn rủ đi chơi liền bỏ dở nửa ổ chạy vụt đi, có cô bé trốn gia đình ra trước nhà gọi cho người yêu mà không biết có sự hiện diện của ta, có anh thanh niên mồ hôi nhễ nhại vì bốc vác  giữa cái nóng lên đến 35oC, có người phụ nữ chiều chiều lại gánh hàng rong đi rao bán khắp xóm, những cái bánh bắt mắt, những cái bánh ú thơm thơm khiến bọn trẻ nô nức vây quanh lấy. Ta khẽ nhếch môi cười, tất cả như một thước phim đẹp về cuộc sống quanh ta…

Nắng của một buổi sớm bùng lên, chiếu rọi khắp căn phòng , nhành hoa khẽ đón chào một ngày mới. Bỗng thấy nhớ một cái gì đó, một người, một chút tình cảm giờ chỉ còn lại trong kí ức. Dạo này hay suy nghĩ quá, đêm qua cứ nằm đó không ngủ, chỉ để thao thức suy nghĩ nhưng không thể kết tinh được điều gì. Con đường trước mắt liệu có nên ngoái nhìn lại và rồi khi đi ngang qua những ngã ba ngã tư ta có nên rẽ hướng hay là sẽ dừng lại bởi những đèn đỏ đèn vàng?

Tháng bảy, chợt nhận ra sáu tháng vừa qua chỉ là một giấc mơ thôi sao? Có thể lắm nhưng tiếc là ta đã tỉnh dậy quá sớm. Trong lòng vẫn cứ hoài mong, vẫn cứ hy vọng về một miền kí ức đã mãi xa. Tự dặn lòng sẽ giữ chặt nó vào trong lòng, góp nhặt nó lại cho nguyên vẹn dù ta biết rằng có chút gì đó đắng cay, có chút gì đó buồn buồn nhưng dù sao đó cũng là những kí ức đẹp. Rồi tất cả sẽ qua đi cũng giống như một tháng bảy trong năm đang đến và rồi cũng sẽ qua đi…

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn