Chỉ muốn đập tan mọi ưu phiền Trói hồn ta chẳng được tự nhiên Quanh đi quẩn lại, cơm rồi áo Ngó tới trông lui, gạo với tiền Trăn trở âu lo vì nghiệp hướng Buồn phiền suy nghĩ bởi tình duyên Bao giờ mới hết âu lo nhỉ Sắc sắc không không tựa chốn thiền?
Đăng nhận xét