NOTHING



Đã có bao giờ bạn ngồi một mình nơi bãi biển vào một buổi chiều nghe gió biển lành lạnh lướt qua. Cảm giác thế nào khi lâu đài cát mà mình vừa xây bị nước biển tràn vào làm đổ, lại xây lại đổ …  lâu đài cát của bạn vụn vỡ nát rời, . . . man mác buồn, cảm giác mất mát chảy trôi .… 
  Đã có bao giờ bạn chạy xe lang thang ngoài đường vào một buổi chiều . . . Bạn chẳng biết đi đâu, và cứ thế mà lang thang. . . không mời mà cái cảm giác buồn man mác ấy lại tràn về . . . 
  
   Đã có bao giờ bạn ngồi một mình trong một quán café thật vắng, tay cầm một cuốn sách, bên tai vang vang một bản nhạc nhè nhẹ, thỉnh thoảng lại thả hồn đi đâu đâu… 
    
   Đã có khi nào, vào những buổi chiều sau một cơn mưa bất chợt, giữa dòng người đông đúc, vội vã . . .  lòng chợt se lại vì nhớ đến một người…
    Đã có bao giờ, bạn ngồi một mình trong phòng lúc nửa đêm, tắt hết đèn, uống café và nghe nhạc không lời . . . 

  Đã từng, chắc chắn bạn đã từng thức thật khuya để tận hưởng cuộc sống ban đêm vắng lặng, chỉ mỗi bạn với biết bao dòng suy nghĩ miên man, nhớ một người ở phương xa đến nao lòng, có thể gọi điện thoại hay nhắn tin cho người đó nhưng lại ...không thể, vì một lý do "không thể gọi tên'' nào đó, chạnh lòng và muốn quên đi, muốn khóc thật nhiều, thật nhiều để ngày mai bắt đầu một ngày mới không có những nỗi nhớ da diết và tập trung vào mọi việc mình làm.... phải chi nỗi nhớ cũng như mưa bong bóng, nhẹ rớt xuống vỡ ra rồi tan đi thì người ta sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều... Người ta bảo cũng đúng thật, có lẻ chỉ một phút phải lòng nhau, một ngày yêu nhau nhưng phải mất cả đời để quên nhau... 

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn