Hôm nay muốn viết nhiều lắm nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu…
Sáng…ta thả mình vào con đường lộng gió, mây đen lì lợm chiếm đoạt cả bầu trời, Ông mặt trời gay gắt, mạnh mẽ cũng phải chào thua trước chàng mây hững hờ kia. Hôm nay trời không lập loè như ta tưởng.
Ta của hôm nay không như ta của ngày trước, ta hôm nay vẫn vui tính nhưng lời nói của ta không còn trọng lượng nữa, mỗi lần lên tiếng thì thằng bạn cứ “quát” vào mặt một câu “khùng!” . Chắc có lẽ là do ta đi quá xa cái giới hạn cho phép của nó rồi chăng? Nghĩ lại thấy ta cũng thật ác ý, hôm nào gặp nó là phải chọc nó cho bằng được mới thôi…
Ta của hôm nay bất chợt đi qua góc phố ngày nào mà không biết là do thứ gì hay là do một thế lực nào đưa đẩy, con đường nhỏ đã in đầy dấu chân dần dà cũng đi vào hoài niệm, cái ghế đá giờ đây đã có hai kẻ nào đó ngồi cười đùa hệt như ta của ngày trước. Bỗng thấy nhói tận sâu trong lòng hệt như ngàn mũi kim đâm vào…Ta bỗng thấy mình mong manh dễ vỡ như một quả cầu pha lê…Ta làm sao thế nhỉ?
Rồi có khi, ta thấy mình nhẹ nhàng quá đỗi, ta lắng nghe mình trong từng nhịp thở. Ta chạm nhẹ vào không gian rộng lớn như là để kiếm tìm một điều gì đó mà ngay cả ta cũng không rõ. Ta ngẫm nghĩ về cái sự đời với biết bao bất trắc và sầu não ẩn chứa bên trong, không biết một ngày nào đó ta có vượt qua tất cả hay không, hay là sẽ lại mãi ấp ôm với những điều hoang tưởng?
Hôm nay ta tự nhủ rằng ta sẽ không online nhưng không hiểu sao điều gì lại đưa đẩy đến cái máy tính. Ta như một thằng ngốc, cứ ngồi chờ đợi ai đó như một thói quen mặc cho tất cả đã ra đi cả rồi, và khi cái nick kia sáng cũng là lúc ta chẳng bắt chuyện, cũng bởi vì một lẽ : Chẳng biết chuyện gì mà nói! Trong lớp, ta thuộc cái loại nhiều chuyện, vậy mà hôm nay ta lại chẳng có gì để nói, ta lạ thật đấy!
Ngày hôm nay, ta lại thấy nhớ những điều mà đáng lẽ ra phải quên, tự dưng ta lại gửi những yêu thương về miền đất nhung nhớ, ta tìm kiếm những điều vốn dĩ đã quá mộng mị, ta thấy trăn trở và nuối tiếc những gì của hôm qua. Những việc mà ta chưa hoàn thành xong, những việc mà ta để tuột mất một cách bất ngờ nhất…
Ta sẽ xếp tất cả vào ngăn tủ kí ức dù ta biết rằng vết thương có thể lành, vết sẹo chỉ là mờ đi thôi. Chào nhé ngày hôm nay! Ta mỉm cười đó ngày mai đang tới. Ngày mai liệu cuộc sống có đưa đẩy ta đến miền đất mới? Liệu cái vali cảm xúc có còn chỗ chứa cho những hành trang của ta?
Đăng nhận xét