Giấc mộng vô thường




Chiều tà đứng lặng giữa hàng cây
Nhặt chút tình vương mãi chẳng đầy
Ước hẹn như mây, thành lại vỡ
Thề nguyền tựa gió, đến rồi bay

Mang lời hư ảo ru tim héo
Để nỗi cô đơn nặng dáng gầy
Giữ mộng vô thường trong bể khổ
Nên người đã tỉnh, dạ còn say!

****************************
Cũng buổi chiều tà đông năm ấy
Tình nồng còn thắm đỏ áng mây
Thì thầm lời hứa : "tan lại hợp"
Ước nguyện tựa non, chẳng buông tay

Mang lời ấp ủ xua băng giá
Sưởi trái tim ai ấm đong đầy
Nay cảnh còn đây, người chẳng thấy
Tưởng rằng đã tỉnh, lại vẫn say!

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn