Phép thử tình yêu



Tình yêu là thứ mà người ta khó định nghĩa, diễn tả. Có lẽ trước đây, bây giờ và cả sau này, khái niệm tình yêu vẫn rất mơ hồ nhưng lại có không ít người hiểu rõ.

Có ai từng yêu mà không biết đau khổ?
Có ai từng cười vui sướng mà chưa biết khóc một lần?
Có hạnh phúc nào được cảm nhận mà chưa từng trải qua khó khăn, mất mát?
Có thành công nào đạt được mà không bỏ công sức để cố gắng?
Có con đường nào mãi bằng phẳng mà chẳng có lúc gập ghềnh?
Người ta thường bảo: "Yêu là khổ, không yêu là lỗ".

Vậy thì sao không thử "khổ" một lần để cảm nhận được tình yêu là như thế nào, hạnh phúc ra sao và giọt nước mắt đau khổ có khiến ta chùn bước?

Tình yêu mang lại cho người ta những động lực để sống, làm việc và phấn đấu. Tình yêu cũng làm cho một người mạnh mẽ trở thành yếu đuối. Tình yêu luôn tạo ra những phép màu kì diệu.


Tôi đã yêu. Với tôi, tình yêu luôn là một tình cảm thiêng liêng và đáng trân trọng. Tôi chẳng phải dạng con gái dễ thích, dễ yêu và cũng không dễ để từ bỏ tình yêu của mình. Tôi có thể tán hươu tán vượn với nhiều chàng trai, nhưng cả tôi và người đó đều hiểu rằng đôi khi nói chuyện như vậy cũng là một cách để giảm stress, và giới hạn chỉ ở mức bạn bè. Thế nên, tôi ít khi, hay nói đúng hơn là chưa bao giờ gặp phải chuyện hiểu nhầm về tình cảm. Tôi biết mình cần dừng lại ở đâu, và giữ mối quan hệ tốt đẹp giữa bạn bè với nhau.

Tôi cũng chẳng phải dạng con gái yêu cuồng, yêu vội, yêu cho "có" với thiên hạ, yêu để mỗi khi đi cùng đám bạn, tôi sẽ chẳng bị lẻ cặp và cô đơn. Tôi thừa nhận rằng, mình là dạng người chẳng thể thích hay yêu đơn phương một ai đó. Tôi không thể cứ nhớ mãi nụ cười, những lời nói của ai đó đã vô tình làm lòng tôi chao đảo. Bởi lẽ tôi quý trọng tình cảm của mình, và không muốn trao tình cảm ấy đến một nơi vô vọng.

Tôi thấy mình có những giá trị riêng mà không phải ai cũng có được. Có thể người khác thấy tôi hết sức bình thường. Có thể người khác cười bĩu môi khi khen chê một điều gì đấy ở tôi. Tôi sẽ chỉ sống cho riêng mình, cho những người tôi yêu, và cả những người không ưa tôi.

Tôi hiểu, cuộc sống vốn là vậy. Tôi chẳng phải bẻ mình để hợp lòng người. Có lẽ nhiều người bảo tôi quá tự tin, kiêu ngạo hay chảnh chọe. Tôi chẳng mong nhiều người hiểu mình. Tôi chỉ cần sống thật với lòng mình. Sống tốt như tôi đã và đang sống.


Tôi luôn quan niệm rằng, chia tay là kết thúc tất cả. Chẳng phải chia tay để xem ai yêu ai nhiều hơn. Chia tay để biết mình mãi mãi không thuộc về nhau. Tôi ghét những tình yêu đổ vỡ chỉ vì lí do: "Không thể quên người xưa". Nếu đã không quên, thì sao lại bắt đầu? Nếu đã bắt đầu, thì sao không cố gắng và phấn đấu vì lựa chọn của mình. Dẫu biết tình cảm là khó điều khiển và làm người thì ai cũng ích kỉ cho bản thân, nhưng tôi khinh những tình yêu làm tổn thương người khác.

Tôi không thích những tình yêu hờ hững. Càng ghét hơn khi tình cảm của mình bị đem ra trêu đùa. Chẳng phải là chuyện lạ khi có những người quen nhau, yêu nhau, tạm chia tay, và mỗi người quen sẽ quen thêm một người khác. Người ta gọi đó là cách để thử tình yêu của đối phương. Bởi người ta quan niệm: "Những người yêu nhau rồi sẽ thuộc về nhau".
Cuộc sống này luôn tồn tại rất nhiều phép thử.

... Khi làm toán, người ta thường thử lại sau mỗi phép tính. Thử để biết đúng hay sai để sửa.
... Khi nghiên cứu một nguyên tố hóa học, người ta sẽ thử với nhiều phản ứng khác nhau để tìm ra lý, hóa tính của nguyên tố đó.
... Khi nấu ăn, những người nội trợ vẫn thường nêm thử món ăn với các vị mặn, ngọt, chua chát... và để vừa miệng hơn.


Trong tình yêu, khái niệm đúng sai được dễ dàng bỏ qua bởi người ta tin tưởng nhau. Trong tình yêu cũng có những lúc con người nên khắc phục, hoàn thiện hơn. Nhiều lúc, nhận ra đúng sai mà khắc phục cũng đã quá trễ để giữ lấy tình yêu của mình. Một phép thử sai cho một tình yêu chân thành, sẽ làm một người vĩnh viễn mất đi một người thương yêu họ. Hoặc cho là phép thử ấy có đúng, thì anh cũng vô tình làm tổn thương người khác. Và... phép thử sai cho một tình yêu chân thành đôi khi là "“cái giá" mà ta phải trả suôt đời.

Với nhiều người, việc chia tay một mối tình sẽ làm họ thấy rằng mình là kẻ thất bại trong tình yêu. Với tôi, tôi cũng từng nghĩ như vậy. Và cũng mất một thời gian để tôi hiểu rằng: trong tình yêu không có kẻ thành công và người thất bại. Chỉ có những tình cảm được trao không đúng người, và tôi xem đó là sự nhầm lẫn đáng buồn.

Dù gì, mong những người đang buồn vì những mất mát không mong đợi, hãy đứng dậy và vượt qua, như thể chính những mất mát ấy là động lực để ta tiếp tục phấn đấu và cố gắng. Ta sẽ thấy lòng mình bình yên, thấy có khoảng thời gian để suy ngẫm, và biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo.

Mong những ai đang yêu, được yêu và sẽ yêu hiểu rằng: tình cảm là thứ duy nhất mà khi mất đi, sẽ không bao giờ tìm lại được. Mong đừng vì những tính toán cá nhân, những ham muốn nhất thời mà làm tổn thương người khác. Bởi vì với tôi, cái tội lớn nhất trong cuộc đời mình, đó là làm tổn thương một con người.

Một người bạn đã tặng tôi hai câu thơ rất hay, và tôi rất thích:
***
***Quạnh hiu ngay giữa đất trời***
***Còn hơn hiu quạnh giữa người thân thương.***

************************************************

P.S.: Tôi viết cho những trải nghiệm của cuộc đời mình. Tặng tôi, và tặng những ai như tôi.

Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn