NỖI NHỚ TRĂNG RẰM




Giây phút ngày giờ ,tháng gọi năm.
Tình yêu trỗi dậy vọng đêm rằm.
Giường trơ gối đợi hồn trăn trở.
Chiếu trải chăn chờ mộng đến chăng ?

Nghĩ sợ người đi vào dĩ vãng.
Âu lo kẻ bước chốn cung Hằng.
Cố quên những lúc buồn than thở.
Gắng gượng tan sầu vẫy ánh trăng !


Post a Comment

Mới hơn Cũ hơn